Beyond Trada Podcast

Sức mạnh vượt qua giông bão

April 30, 2021 Beyondtrada Season 1 Episode 8
Sức mạnh vượt qua giông bão
Beyond Trada Podcast
More Info
Beyond Trada Podcast
Sức mạnh vượt qua giông bão
Apr 30, 2021 Season 1 Episode 8
Beyondtrada


Cuộc sống vốn dĩ không chỉ có màu hồng mà còn có cả trắng, đen và nhiều màu sắc khác. Cuộc sống vốn dĩ không chỉ có những lần gặp gỡ mà đôi khi là sự biệt ly không báo trước. Nếu chỉ có thể miêu tả cuộc sống bằng 1 từ, thì đó chính là vô thường. Sự vô thường ấy đã tôi luyện cho Thuỳ Dương, khách mời trong tập 8 của Beyond Trà Đá, một ý chí mạnh mẽ trong cơn giông bão đau đớn tột cùng của cuộc đời. Chính vì cuộc đời còn quá dài và quá nhiều chông gai, hãy tiết kiệm năng lượng cho những cơn sóng đầu gió sắp đến. Vì những người thân xung quanh mình và cũng vì chính bản thân mình.
––––––––––––––––––––––––––––––
Làm quen với bọn mình nhé:
Facebook: https://www.facebook.com/beyondtrada​​​
Instagram: https://www.instagram.com/beyond_tra_...
Website: https://www.beyondtrada.com/​​​
––––––––––––––––––––––––––––––
Mọi ý kiến đóng góp phản hồi các bạn có thể gửi về địa chỉ: beyondtrada@gmail.com nhé!
#vietnameseoverseas  #selfhealing #selflove #lost #beyondtradapodcast

Show Notes Transcript


Cuộc sống vốn dĩ không chỉ có màu hồng mà còn có cả trắng, đen và nhiều màu sắc khác. Cuộc sống vốn dĩ không chỉ có những lần gặp gỡ mà đôi khi là sự biệt ly không báo trước. Nếu chỉ có thể miêu tả cuộc sống bằng 1 từ, thì đó chính là vô thường. Sự vô thường ấy đã tôi luyện cho Thuỳ Dương, khách mời trong tập 8 của Beyond Trà Đá, một ý chí mạnh mẽ trong cơn giông bão đau đớn tột cùng của cuộc đời. Chính vì cuộc đời còn quá dài và quá nhiều chông gai, hãy tiết kiệm năng lượng cho những cơn sóng đầu gió sắp đến. Vì những người thân xung quanh mình và cũng vì chính bản thân mình.
––––––––––––––––––––––––––––––
Làm quen với bọn mình nhé:
Facebook: https://www.facebook.com/beyondtrada​​​
Instagram: https://www.instagram.com/beyond_tra_...
Website: https://www.beyondtrada.com/​​​
––––––––––––––––––––––––––––––
Mọi ý kiến đóng góp phản hồi các bạn có thể gửi về địa chỉ: beyondtrada@gmail.com nhé!
#vietnameseoverseas  #selfhealing #selflove #lost #beyondtradapodcast


Xin chào các bạn đã đến với Beyond Trà Đá podcast của Huyền Lê và Trà My. Và mình là Trà My tại đầu cầu Luân đôn. Bây giờ đã là cuối tháng 4 rồi, nước Anh cũng đang trên đà mở cửa trở lại sau 1 đợt lockdown dài gần 100 ngày. 

Các bạn có còn nhớ trong tập 4, My đã chia sẻ về mục tiêu đạp xe 1000 cây số trong tháng 4 để gây quỹ cho 73 trẻ em mồ côi tại Kon Tum, Việt nam không? Vâng mình đang đạp tới km số 900 rồi đó, chỉ còn vài ngày để hoàn thành mục tiêu thôi. rất rất là mệt, bởi vì là sau giờ làm mỗi ngày My phải đạp xe gần 3 đến 4 tiếng. có những ngày tưởng chừng như hai chân mình rã rời các bạn ạ. 

Nhưng cứ nghĩ đến nếu gây được đủ quỹ để giúp phần nào đó cho những trẻ em không có hoàn cảnh may mắn như mình, my như lại được tiếp thêm sức lực. Nếu bạn nào quan tâm và muốn đóng góp một chút lòng hảo tâm cho các bé thì link để ủng hộ sẽ ở phần chú thích nhé. 

Quay lại với chủ đề của episode ngày hôm nay chúng ta sẽ cùng trò chuyện vị với khách mời là bạn Thuỳ Dương. Dương là một người vô cùng tích cực và luôn sẵn nở một nụ cười trên môi.

Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cuộc đời cô gái này chắc hẳn trải toàn hoa hồng, nhưng đâu ngờ có những lúc bão giông đã tưởng chừng như bủa vây Dương không lối thoát. Sự vô thường cuộc sống đã tôi luyện cho Thuỳ Dương một nghị lực phi thường trong cơn giông bão đau đớn tột cùng của cuộc đời 

Dương đã chọn đấu tranh một cách mạnh mẽ, vì mình vì những người thân yêu, và vì bé Vừng bé bỏng. Chúng ta hãy cùng lắng nghe chia sẻ của cô gái tươi như một bông hoa hướng dương ấy nhé.

1. Chữa lành bản thân trước khi đến với một mối quan hệ mới  

2. Lý do lý tưởng để chọn một partner 

3. Đối mặt với mất mát lớn của cuộc đời  

4. Cách tự chữa lành bản thân trong sóng gió lớn lao của cuộc đời 

5. Lời nhắn nhủ tới các cô gái khi yêu 

My: Xin chào các bạn đã đến với chương trình BTD của Huyền Lê và Trà My. Mình là Trà My đang ngồi ở đầu cầu trà đá London. Còn đối diện mình là bạn Nguyễn Thùy Dương - đang ở đầu cầu Hà Nội. Dương đang là chủ của một loạt chuỗi các nhãn hàng, trong đó có quần áo và mỹ phẩm homemade - trời ơi tôi còn ko nhớ từ Tiếng Việt 
Dương: Mỹ phẩm tự làm
My: Uhm Mỹ phẩm tự làm. Dương ơi em hãy chào mọi người nhé!
Dương: okay, xin chào tất cả mọi người, mình là Dương và hôm nay rất vui được kết nối với Chị My và được chị mời nói chuyện trong một buổi chiều cuối tuần rất đặc biệt này để có thể trò chuyện với mọi người. Mình hiện đang ở tại Hà Nội, công việc chính của mình là kinh doanh. Mình đã 28 tuổi rồi và đã có 1 em bé. 
My: Nghe sợ ghê hông :) Chị 32 tuổi rồi mà vẫn chưa có em bé nào và khi mọi người hỏi bao giờ đẻ thì chị nghĩ là mình vẫn còn rất trẻ để có em bé, nên chị thấy em còn trẻ lắm. 
Dương: Thực ra em cũng ủng hộ quan điểm đấy. Thực ra việc có con nên chỉ xuất hiện khi mình sẵn sàng, về cả tâm lý và tài chính và tất cả mọi thứ xung quanh mình đều sẵn sàng để đón nhận em bé ra đời. Em nghĩ việc chị đang làm và thái độ của chị đối với việc có con là hoàn toàn hợp lý. Thực ra đâu phải cứ kết hôn là sẽ phải có con đâu đúng không? Khi nào sẵn sàng thì có thể đón em bé.
My: Chồng chị thì sẵn sàng rồi đấy. Còn chị thì mỗi lần anh ấy mang chuyện đó ra nói thì chị lại kiểu “Em vẫn còn thích chơi lắm nên từ từ đã!”
Dương: rõ ràng là phụ nữ mình được quyền quyết định mà. My: Uhm đúng, thuyết phục đàn ông còn khó hơn đúng ko? Dương ơi hồi mình mới quen nhau thì chị mới mở The Sister - wedding planning company của chị thì em làm áo cưới, em có nhãn hiệu áo cưới riêng của em. Mình gặp nhau từ hồi đó cũng khoảng 6 năm rồi, lúc mới gặp là em vừa chia tay người yêu cũ một thời gian sau chị mở quán trà ở phố cổ - thực ra không phải mở quán đâu, nghe to tát mở cái xe đẩy trà và đứng bán trà. Mọi người đến ủng hộ rất đông và mình cảm thấy rất vui. Em cũng đến ủng hộ với các bạn của em, uống xong xuôi em mới giới thiệu em là đang quen anh này đấy. Thì đó là lúc em bảo “ Em đang quen anh này đấy!”, đó là lúc chị gặp Minh người yêu của em. Em có thể kể một chút về giai đoạn 2 người gặp nhau như thế nào, vì sao em lại yêu Minh và quen Minh?
Dương: Khi chị hỏi em về Minh em cũng rất bồi hồi vì thường mọi người hay tập trung vào những chuyện về sau hơn. Tuy nhiên quãng thời gian em quen anh Minh rất đặc biệt. Lúc đó em mới chia tay người yêu cũ, vì là mối quan hệ lâu năm nên đối với em việc chia tay là một cú sốc rất lớn, nhưng đến bây giờ thấy rất bình thường. Khi quen anh Minh cũng mất 1 năm để có mối quan hệ với anh ấy, cung quen qua một người bạn. Anh Minh có xin số của em từ người bạn đấy nhưng phải mất 1 tháng sau mới dám nhắn tin, chỉ để là bạn. Trong vòng 1 năm đó thì đúng nghĩa là một người bạn rồi tình cảm dần dần phát triển và em thích anh ấy lúc nào không biết. Thế là yêu nhau thôi.
My: Uhm nghe em nói thì tự nhiên chị cũng cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người ý. Hóa ra em quen Minh được một năm thì mới bắt đầu tinh yêu. Vì khi em công khai thì chị thấy mọi thứ diễn ra khá là nhanh, em có thấy thế không?
Dương: Trong vòng một năm đó em rất mông lung về tình cảm của mình. Nhưng anh Minh chưa bao giờ ép em phải nhận cái tình cảm đó hoặc ép em phải ra quyết định nhanh. Nhờ đó mà cho em thời gian để cân bằng lại cảm xúc và lý trí để xem thực sự mình cần người đàn ông như thế nào, mình đã sẵn sàng tiến đến một mối quan hệ hay chưa. Một năm chính là khoảng thời gian em có thể chữa lành cho mình, khi em bắt đầu mối quan hệ với anh Minh thì thời điểm đó em cảm thấy rất chắc chắn với tình cảm của mình và không có gì là chướng ngại vật ngăn cản việc mình giới thiệu người mình yêu với những người bạn thân của mình. 
My: Chị thấy có 2 yếu tố mà em vừa nói làm cho một mối quan hệ phát triển bền vững, đó là: Space. Nghĩa là người đối phương cho mình một khoảng không để mình có thể tiến lên và lùi trước, em đã tự cho mình một khoảng không để tự chữa lành cho bản thân mình - điều đó là rất quan trọng cho những mối quan hệ sau. Bản thân chị nghĩ những mối quan hệ không nở hoa kết trái từ bạn bè mình thì thường là do thiếu một trong 2 yếu tố này. 
Dương: Thực ra đầu em là người sống khá cảm tính, nhất là trong chuyện tình cảm. Tức là mình lựa chọn bằng trái tim nhiều hơn, khi có tình cảm với một ai đó thì mình sẽ bất chấp mọi thứ và tiến đến. Tuy nhiên vào thời điểm em gặp anh Minh là lúc em vừa trải qua một mối quan hệ cũ, em thấy mình cần thu gọn bản thân hơn. Khi bắt đầu chuyện tình yêu lần này thì em bắt đầu có phản xạ dùng lý trí để cân bằng lại cả trái tim và lý trí để mình không lựa chọn sai, mình không đánh lừa bản thân rằng mình đã ổn rồi để đến với một ai đó. Trong vòng 1 năm, ngoài việc chữa lành bản thân mình thì em còn bắt đầu dành thời gian quan sát và theo dõi đối phương. Em nhận ra là em thấy cảm kích anh Minh vì anh ấy là một người đàn ông rất trưởng thành. Mình cảm thấy mình cần một người đàn ông trưởng thành như vậy ở bên cạnh mặc dù mình vẫn có thể tự lập, nhưng với một người đàn ông trưởng thành như vậy ở bên cạnh thì đó là một chỗ dựa về tinh thần, về cảm xúc từ những cái nhỏ nhặt đến to lớn. Nó vẫn là sự lựa chọn vì em cảm thấy em cần người đàn ông như thế ở bên cạnh. Trong vòng một năm đó, sau khi quyết định yêu anh Minh em cảm thấy không cần thiết phải tìm hiểu lại người này nữa, đây chính là người đàn ông có thể ở bên cạnh đồng hành với mình. 
My: Chị thấy rất hay trong điểm em nói về cần một người đàn ông trưởng thành để mình có thể nương tựa thì khá hiếm hoi. Mối quan hệ của chị và chồng chị lại không như thế. Minh là sinh năm 88 đúng không? 
Dương: đúng rồi ạ
My: uhm bằng tuổi chị nhưng mà có thể những điều anh ấy trải qua làm cho anh ấy chín chắn hơn tuổi. Còn chị và Noel bằng tuổi nhau, khi chị và bạn ấy đến với nhau thì giống như đôi bạn thân cùng tiến. Nắm tay nhau đi mỗi ngày, mỗi người lớn lên một chút từng ngày, bọn chị là đến từ angle đấy. Nhưng thật ra để có một chỗ dựa như thế thì nó là một nền móng rất tốt cho một cuộc hôn nhân. Chị nhớ khi em đăng một status “Ôi mọi người ơi làm thế nào để mang người yêu về nhà mà bố mẹ đồng ý" thì lúc đó chị không có comment gì nhưng nghĩ bụng “Hồi hộp quá không biết cô ấy sẽ làm thế nào" Vài tháng sau thì thấy em làm đám cưới luôn. Khá là nhanh. Khi ra mắt bố mẹ thì có khó khăn không? Để bố mẹ đồng ý ở thời điểm đó?

Dương: Câu chuyện này em cũng vừa nói với 2 người bạn của em trưa nay. Nhắc lại thì vẫn thấy nhiều cảm xúc, thấy rất vui và thú vị. Anh Minh trước đấy đã trải qua 1 cuộc hôn nhân và có một em bé. Theo quan điểm của cá nhân em những người đàn ông như vậy không có bất kì trở ngại nào. Tuy nhiên trong văn hóa Việt Nam thì một người phụ nữ độc thân và chưa từng kết hôn bao giờ khi đến với người đàn ông như thế và ngược lại, thì chắc chắn có những rào cản nhất định. Hoặc bố mẹ sẽ cảm thấy lưỡng lữ với mối quan hệ đó. Khi em đưa Minh về thì không gặp sự phản đối nào, nhưng có cảm nhận được sự bất ngờ của bố mẹ em. Nhưng sau đó khoảng một tuần thì bố mẹ em lại hoàn toàn đồng ý vì thương con và biết là không thể thay đổi quyết định của em. Tuy nhiên một thời gian sau đó thì anh Minh lại hoàn toàn thuyết phục được bố mẹ của em và bố mẹ công nhận đó là lựa chọn sáng suốt, rằng anh Minh là người đàn ông có thể bao bọc, lo lắng cho con gái mình. 

My: Cái này cưới của em, chị biết em là chủ tiệm váy cưới nên em biết em muốn gì ở bộ váy cưới đó. Bộ em mặc rất đơn giản, giống như chiếc váy của Megan nhưng nó hợp với người của em hơn. Chị nhớ hình ảnh bố em đưa em vào lễ đường. Bây giờ không cần xem ảnh trên Facebook đâu mà nó hiện lên trong đầu chị luôn. Vì đó đã từng là nghề của mình rồi nên khi trao đổi những cái này nó hơi đi vào chi tiết 
Dương: thiên về chuyên hơn đúng không?
My: Đấy, nhìn vào đúng chuyên môn mình biết. Từ ánh sáng đến mọi thứ trong hôm đó rất tập trung vào em. Và bố đưa em vào lễ đường rất ấn tượng. Thế còn cuộc sống hôn nhân thì như thế nào?
Dương: Nhắc lại buổi hôn lễ đó đến giờ em vẫn muốn che mặt. Tại vì hôm đó khóc rất nhiều. Thực ra em giống bố em từ ngoại hình đến tính cách, trong cuộc sống em với bố ít khi nói chuyện với nhau vì giống nhau quá. Nhưng hôm đám cưới có lẽ là những giây vui lần đầu tiên trong đời mình cảm nhận được rõ ràng như thế, cảm thấy rất yêu bố. Khi bước vào lễ đường thì khóc rất nhiều, không thể kiềm chế được. Xem lại ảnh thì thấy mình nhăn nhó vì khóc nhiều quá. Nhưng hôm đấy là một đám cưới rất cảm xúc với em, có nước mắt có nụ cười, có cả sự viên mãn ở trong đó nữa. Khi bước vào cuộc sống hôn nhân với anh Minh em không có điểm gì để chê trách cả. Đúng nghĩa là một người đàn ông trưởng thành, em cũng không có áp lực phải trưởng thành lên. Khi ở với anh Minh em cảm thấy mình rất bé, hoàn toàn có thể - đôi khi hơi ích kỷ, thiếu suy nghĩ trong cách nói chuyện hoặc các hành động có ngớ ngẩn đến mấy cũng thấy bình thường. Trong cuộc sống hôn nhân thì có lẽ anh ấy cũng đã có kinh nghiệm qua cuộc hôn nhân trước nên anh ấy rất hạn chế gây ra cho em những sự khó chịu trong cuộc sống, đặt em vào một vị trí em phải hy sinh quá nhiều vì đã lấy chồng hay là em phải gánh vác chuyện gia đình. Kết hôn là việc chúng ta yêu nhau, về bên nhau và sống mỗi ngày, già đi cùng nhau, chỉ có thế thôi. Cuộc sống hôn nhân tuy ngắn ngủi nhưng nó rất viên mãn. Với em cảm xúc của những ngày đầu vẫn còn nguyên và hôn nhân nó cũng như tình yêu. Còn yêu là còn hôn nhân.
My: uhm câu này rất hay “Còn yêu là còn hôn nhân”. Chị xin lỗi trước là sẽ phải chùng xuống một chút tại vì điều này không thể tránh khỏi. Trong phần tiếp theo của cuộc nói chuyện của chúng ta nếu cảm xúc nó dâng trào lên thì hãy nhớ, chị ngồi đối diện với em đây, tuy hơi xa một chút nhưng hãy tưởng tượng là chị đang ôm em. Nếu mà cảm xúc lên thì mình hãy cùng thở với nhau, cùng ôm nhau. Lúc ấy chị đang đi phượt Việt Nam khi đợi Visa, lúc đó chị đang ở một vùng biển nào đó không nhớ rõ. Chị nhận được tin nhắn trên Facebook của em mà chị không thể tin nổi đó là sự thật, khi chị nghe được tin thì chị gọi điện cho chị Trang và cố gắng để lấy số của mẹ em để gọi. Nói đến đây chị cảm tưởng như ruột đang bị thắt lại vì có lẽ em trải qua việc đó và có thể ngồi lại để nói về những gì đã xảy ra thì thực sự em đã phải trải qua sự vùi dập, tự vùi dập. Chị chiêm nghiệm được như vậy. Khi chị nghe được tin em thông báo là anh Minh qua đời - nó là một cú shock với rất nhiều người, vì tất cả đều mừng cho em vì em đã tìm được bến đỗ của cuộc đời. Mọi thứ xảy đến quá nhanh. Khi chuyện đó xảy ra thì trong đầu chị chỉ nghĩ “Không biết cô ấy đang phải handle mọi thứ thế nào? Đang cảm thấy gì?” Chắc có lẽ lúc đó nỗi đau em phải trải qua rất lớn. 
Dương: Thực ra tính đến bây giờ thì mọi chuyện đã xảy ra được 3 năm. Đấy là một cú sốc rất lớn, và khi em nói với chị về việc trải qua chuyện tình cảm với bạn trai cũ thì lúc đó mình coi đó là cú sốc lớn nhất. Nhưng khi chuyện của anh Minh xảy ra thì tất cả những gì em trải qua trước đây nó rất bình thường. Và nó như một câu chuyện, một ván game mình chơi thua là xong. Vậy tại sao mình lại over cảm xúc vào thời gian đó. Thực ra nỗi đau từ việc anh Minh mất nó nhân lên rất nhiều lần vì bất ngờ. 
My: Uhm vì lúc đó các em mới cưới nhau được có 3 tháng.
Dương: Thực ra là 2 tháng, hôm anh Minh mất là hôm kỉ niệm 2 tháng cưới nhau. Đúng vào ngày kỉ niệm 2 tháng.Nhiều khi em vẫn nói với mọi người rằng, nếu ông trời bắt buộc phải đưa anh ấy đi thì giá như sự mất mát ấy diễn ra theo cách anh ấy ốm bệnh một thời gian, mình phải đối diện với việc mất người thân thì đôi khi mình có thời gian để chuẩn bị tâm lý hơn là tự nhiên anh ấy ra đi. Thì khoảng thời gian đó rất là trông chênh, và đến bây giờ là sau 3 năm rồi đôi khi nhắc lại em vẫn cảm thấy rùng mình. Vì nó over với mình quá, cả về cảm xúc, hoàn cảnh lẫn tất cả mọi người xung quanh. Việc cân bằng cảm xúc của mình để những người xung quanh nhìn thấy mình như điểm tựa để sống - điều đó rất căng thẳng. Hôm anh Minh mất là hôm kỉ niệm 2 tháng, anh ấy có nói với em là 2 vợ chồng sẽ đi kỷ niệm này cưới, lúc đó em đã mang bầu rồi, được 7 tháng. Cái tin nhắn cuối cùng ngày hôm đấy là 7h tối, tiếp đến lúc 11h đêm em có nhận được một cuộc gọi khác thì lúc ấy anh Minh đã đi rồi. 
My: Là lúc đó em không ở cạnh anh ấy? Chị cứ tưởng là em ở cùng
Dương: Lúc đó anh Minh đang đi làm, em ở nhà. Khi nhận được cuộc điện thoại thì em đến, lúc em đến thì anh ấy đang nằm một mình và người phát hiện mà gọi anh Minh không dậy thì không biết là anh ấy đã mất rồi. Khi em đến thì lúc đó em khá hoảng loạn, giây phút gọi được xe cấp cứu và người thân đến thì em cũng đã ngồi một mình cạnh anh ấy được 20 phút. Xe cứu thương có đến và cũng nói là anh ấy đã mất rồi. Em vẫn nhớ là lúc đó em rất hoảng loạn, khi mọi người đưa anh ấy đi rồi em có vơ tất cả những đồ đạc của anh ấy, thì cầm đúng đôi dép của anh ấy. Và em cứ giữ đôi dép đó trong gần một năm trời, cầm đôi dép đó đi ngủ.
My: Chị nghĩ đó là nỗi sợ lớn nhất của chị, khi mình lấy chồng. Bây giờ em có con thì có nhiều nỗi sợ khác hơn, mình sợ một sớm mai thức dậy mình mất chồng, mất con. Đối với bộ mẹ thì khi mình sinh ra thì bố mẹ cũng chuẩn bị cho mình tâm lý là một ngày nào đó bố mẹ sẽ không ở đây nữa, nó sẽ rất đau đớn vì mình vẫn muốn bố mẹ sẽ ăn đời ở kiếp với mình. Còn chồng và con thì mình luôn muốn họ bất tử. Nói luôn như vậy, ví dụ như con cún của chị, chị mong nó bất tử. Sau đấy thì mọi người chắc ở bên em rất nhiều, ở Hà Nội em có nhiều bạn bè, gia đình. Lúc đấy là cả 2 bên cùng giúp em.

Dương: Quãng thời gian đó dạy em rất nhiều bài học. Nhưng mà một điều may mắn nhất từ trước đến nay là em luôn có người thân ở bên. Bố mẹ đẻ, bố mẹ của anh Minh, em gái của anh Minh là những trụ cột lớn nhất mà em có thể dựa vào. Mọi người không gây áp lực nào, cũng không bắt mình phải mạnh mẽ, phải tiến lên. Tất cả mọi thứ được thả lỏng hoàn toàn, như thế nào cũng được miễn là em cảm thấy thoải mái. Bạn bè vẫn luôn ở bên em để động viên và dựng em dậy. Khoảng thời gian sau khi anh Minh mất, đối với em mà nói thì nó vẫn còn ổn chán. Vì tất cả mọi người đều tập trung vào giúp đỡ em. Nâng đỡ em về cảm xúc rất nhiều, không thể em cô đơn, chưa biết thế nào là đối diện với khó khăn trong cuộc sống. Những điều tối tăm nhất nó chỉ xảy đến về sau. 
My: Hóa ra là như vậy, cái khoảng thời gian nó vừa xảy ra thì mọi người cho em một vùng bao bọc. Thì đợt đó em đang bầu Vừng 7 tháng, đúng không?
Dương: vâng lúc đó là gần sinh, thì cũng rơi vào tầm 7 tháng. 
My: Nghĩa là con ra đời vẫn khỏe mạnh.
Dương: Đó có lẽ là điều may mắn nhất. Về sau em mới hiểu ra con cái là điều gì đó rất kì diệu. Vì mình cảm thấy mọi thứ rất khó khăn, cảm xúc của mình chạm ngưỡng chịu đựng thì lúc đó có đứa con ở trong bụng em luôn cảm thấy mình có người đồng hành, mình khóc cười mạnh mẽ hay yếu đuối thì đều có con ở bên trong.Em nghĩ dù đau khổ nhưng em vẫn thấy mình may mắn là có Vừng, dù anh ấy mất rồi nhưng mình vẫn có một đứa con, rồi sinh ra bé rất khỏe mạnh. 

My: Chị cũng thấy như vậy khi con đẻ ra khỏe mạnh không có vấn đề gì. Có một cái điều như này, dù em rất đau khổ, nhưng em vẫn chưa lành cho mình từng quãng một. Đến đâu em chữa lành đến đến đó. Và em không ngại ngùng chia sẻ những cảm xúc đó trên mạng xã hội và những người quanh em. Chị thấy điều đó rất dũng cảm, không phải ai cũng làm được như vậy. Không phải ai cũng có thể mang nỗi đau của mình ra phơi bày, có những người support mình nhưng họ không tốt với mình.  Dương: thực ra theo một cách tình cờ thôi, người ta vẫn thường nói “Vũ trụ thường đem những điều giống nhau đến gần với nhau”, khi chuyện đó xảy ra thì bỗng dưng xung quanh em xuất hiện những người phụ nữ có hoàn cảnh tương tự. Và mỗi ngày thường nhắn tin động viên cho nhau, hoặc có những người mình không quen, người ra nhắn tin chia sẻ cho mình. Có những chị chồng vừa mất ở Đà Nẵng, phải đưa xác anh ấy về Hà Nội. Nghe thì thực sự rất thương vì chị ấy không thể ở cạnh chồng chị lúc mất. Mỗi lúc như vậy thì cảm thấy tim bị thắt lại vì mình thấm thía nỗi đau đấy, thì việc em chia sẻ trên Facebook cũng là vì lý do như thế. Nó như một cách để động viên bản thân mình, ghi lại những dấu mốc mà mình đã bước qua. Và một cách để những người xung quanh trải qua tình cảnh tương tự có thể tìm thấy sự đồng cảm. Khi chuyện này xảy ra với em, trong thời gian đầu em vẫn cảm thấy ổn, mình cảm thấy mình rất mạnh mẽ và đã hoàn toàn vượt qua. Nhưng khoảng thời gian về sau có những biến cố hay sóng gió vùi dập mình thì con người của mình và cách mình đối diện với những khó khăn đó cũng thay đổi, không phải như mình ngày xưa. Có thể là trưởng thành hơn, gai góc hơn hoặc là mạnh mẽ quá, và em cũng nhận được nhiều lời phán xét từ xung quanh. Em khi em chia sẻ như vậy nó chỉ đơn giản là lời động viên cho bản thân và những người xung quanh. Thực ra chỉ khi mình vượt qua nỗi đau đó rồi thì mới có thể định hình được nỗi đau đó là thế nào. Mình hoàn toàn có quyền lựa chọn cách sống, cách vượt qua nỗi đau cũng như thái độ sống của mình, không thể bất kỳ lời phán xét nào ảnh hưởng đến mình. Thế nên những bài post của em đa phần là dành cho những người phụ nữ có hoàn cảnh như em và cũng là một dấu mốc để bản thân mình nhìn lại là “À, mình đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào. Mình đã có những cảm xúc như thế nào”. Khổ đau cũng chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi, vì nó là sự cân bằng giữa hạnh phúc và khổ đau. 
My: Chị phải nói là chị là một trong những người phụ nữ được em truyền lửa. Vì có rất nhiều người không biết rằng người khác đang nhìn mình như một tấm gương. Đôi khi trong những ngày chị buồn bã, chị đều show up và có một vẻ mặt vui cười. Vì có thể mình không biết nhưng những điều nhỏ bé thôi đôi khi lại cho người khác sức mạnh để bước tiếp. Em nói rằng lúc chồng mới mất không phải là lúc khó khăn nhất, đen tối nhất. Vậy theo em lúc nào là lúc khó khăn nhất? Khi em mới sinh con ra một mình? Hay lúc chăm con một mình? Hay lúc phải đi lo về tài chính hay con ốm?
Dương: Khoảng thời gian em thấy khó khăn nhất nó sẽ bắt đầu khi em quyết định đi làm lại. Khi mình bắt đầu đi làm lại thì mọi thứ xung quanh đã khác đi rất nhiều. Về môi trường làm việc cũng như các quyết định của mình trong thời điểm đó đã khác, nó hơi bồng bột một chút. Em đã hơi vội vàng, mình mong muốn setup cuộc sống của mình thật nhanh để mình có thể đi làm kiếm tiền và chăm con. Vậy nên trong khoảng thời gian đó em có đưa ra một số quyết định hơi vội vàng. Bản thân mình khi đối mặt với khó khăn thì thường đưa ra các quyết định sai hoặc sư thay đổi bản thân. Khi bắt đầu lại công việc của mình em đã gặp rất nhiều vấn đề. Tài chính chỉ là một phần thôi, chính ra trong thời điểm đó tài chính chưa phải vấn đề gì nhiều. Đấy là cách mình làm thế nào để gạt đi mặt đen tối về cảm xúc. Khi về nhà từ chỗ làm thôi em cũng cảm thấy rất căng thẳng. Hoặc việc con mình còn bé và chưa đi làm được, mình phải trông con từ sáng đến chiều đợi mẹ đi làm trông con giúp để mình mới bắt đầu đi làm. Lúc đó em không còn tâm trạng nào cho công việc nữ. Chỉ là việc mình đi ra ngoài đường và hít thở thôi. Gần như là mất phương hướng, em cảm tưởng như năng lượng cũng như khả năng trong công việc của em biến mất hết. Lúc đó em mới nhận ra rằng thực ra mình chưa ổn, cái biến cố đó nó vẫn còn nguyên. Rõ ràng về mặt cảm xúc vẫn chưa ổn một chút nào. Khi bắt đầu vào công việc cũng vậy, mình chưa cân bằng được giữa công việc và cảm xúc, chưa xác định được nếu bây giờ muốn đi làm thì tâm lý phải ổn định mới đi làm được. Chứ không thể vừa làm vừa cảm thấy cuộc đời tối tăm. Cũng có những lúc em cảm tưởng mọi thứ quá khó khăn, khi phải làm mọi thứ một mình, đối diện với cuộc sống một mình. Thay đổi của bản thân và môi trường xung quanh tác động rất nhiều đến em. 
Trong một bài post trên Facebook em có nhắc đến, đó là có một chị cũng gặp trường hợp tương tự như em, và em cũng có nói với chị ấy dùng câu nói của chị Mai Anh - người nhận nuôi bé Thiện Nhân, chị ấy có một câu nói rất ấn tượng đó là: “Tiết kiệm nước mắt, tiết kiệm nỗi đau, tiết kiệm tất cả những gì có thể sát thương bản thân vì quãng đường phía trước còn rất dài”. Em luôn lấy câu nói này làm châm ngôn sống, khi trải qua rất nhiều thứ thì nước mắt, nỗi đau thì mình nên tiết kiệm vì phía trước còn rất nhiều thứ chờ đợi mình. Thực sự là yếu nuối nếu mình phung phí sự phán xét, nước mắt thì về sau mình không còn năng lượng để đối mặt với nó nữa. Cứ coi những biến cố đến với mình ở hiện tại là level 1 thôi, vì phía sau còn vài level cao hơn đang chờ đợi mình. Vậy nên hãy bớt lại việc đau đớn, yếu đuối đi. Khoảng thời gian đó có sự vấp ngã, có sự sai lầm. Nhưng bản thân em đã tìm được biện pháp cân bằng. Cứ sau một biến cố xảy ra với em thì em sẽ rút ra được một bài học, một cách sống mới cho bản thân mình tích luỹ dần dần lên. 
My: Nếu nói như vậy thì lấy mốc là 3 năm trước cho đến bây giờ thì em nhìn thấy được những bài học gì rút ra cho bản thân?Phải nói là quá nhiều bài học đi…
Dương: Phải học nhiều lắm. Thực ra 3 năm trở lại đây, về công việc chưa được gọi là quá thành công, chưa có nhiều thành tựu tuy nhiên có thể nói là ổn định. Tuy nhiên những bài học về cuộc sống có quá nhiều, như em vừa nói đó, cái thứ nhất là không coi vấn đề mình gặp phải hiện tại là vấn đề lớn nhất vì hãy chuẩn bị tinh thần rằng đằng sau còn rất nhiều thử thách nữa. Nó có thể là thử đầy gai nhưng cũng có thể là thử thách toàn hoa thơm và cỏ lạ. Nhưng luôn phải giữ được tinh thần thật vững để có thể đối diện với nó. 
Cái tiếp theo là mình luôn trong một trạng thái sẵn sàng đón nhận mọi thứ. Vì có những khoảng thời gian sau khi trải qua chuyện của anh Minh thì có những lúc mình rất láu táu, mình nghĩ là mình rất mạnh mẽ và nghĩ rằng sẽ chẳng có thứ gì vùi dập mình được nữa. Nhưng bản thân mình lại trở nên lơ là với cuộc sống. Có một khoảng thời gian em cảm giác rằng những gì xảy ra trong cuộc sống này là do lỗi của bản thân. Cứ liên tục đổ lỗi cho bản thân mình. Liên tục đổ lỗi cho bản thân mình. Ví dụ con ốm em cũng đổ lỗi cho mình, cái xe hỏng em cũng đổ lỗi cho bản thân mình. Đôi khi việc đó không những gây áp lực cho chính bản thân mình mà còn gâp áp lực cho những người xung quanh. Họ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, hết năng lượng để có thể ở bên cạnh mình. Vậy nên hãy luôn sẵn sàng tiếp nhận những cảm xúc tiêu cực, đừng trốn tránh nó mà hãy đón nhận nó. Việc chữa lành cũng như việc tự giải quyết cảm xúc đấy phải xuất phát từ chính bản thân mình, chứ không thể chờ đợi bất kỳ một ai giải quyết giúp mình cả. 
My: Cách em giải quyết là như nào? Vì có rất nhiều người có cảm xúc tiêu cực và cần nhiều thời gian ở một mình. Nhưng họ không biết giải quyết cảm xúc tiêu cực đó như thế nào. Giống như là: “Mình có một người bạn xấu tên là buồn bã, một ngày nọ người đó xuất hiện và nói rằng Ôi My ơi hôm nay tao buồn quá, tao cần mày và mình quay sang bảo Mày đi đi! Tao không bao giờ muốn nhìn thấy mặt mày nữa”. Thì mình sẽ không bao giờ đối xử với người bạn thân của mình như vậy đúng không?Thì cách đối xử của em với cảm xúc tiêu cực là như thế nào?
Dương: Có những khoảng thời gian em cảm thấy tiêu cực, không có lối thoát trong cuộc sống, trong công việc, trong việc một mình nuôi con chẳng hạn. Thì có những lúc em sẽ tìm 1 2 người bạn thân để chia sẻ. Nhưng vấn đề của em là sau khi chia sẻ một thời gian thì mình lại cảm thấy mình đang làm phiền. Tự thấy bản thân mình rất là phiền. Vậy nên đa phần khi đối mặt với cảm xúc tiêu cực em thường ngồi một mình. Nhưng em có một điểm may mắn là, những khi em buồn em rất hay thèm ăn, nên đa phần mỗi lần buồn là ăn rất nhiều. Chị có thấy là em béo lên so với ngày xưa rất nhiều đúng không? 
My: Chị không thấy thế, vì cô gái Việt Nam tiêu chuẩn béo của các bạn không là gì so với béo ở bên này. Vậy nên các cô gái Việt Nam kêu béo…
Dương: Nhưng so với ngày xưa em béo lên rất nhiều. Em ăn rất nhiều, em luôn tìm đến một cái gì đó để có thể giải tỏa, tạm quên nó đi. Em có nói là mình phải đối mặt hoàn toàn với vấn đề trong cuộc sống, em không phản đối. Nhưng mà mình hoàn toàn có thể dành một khoảng thời gian trong ngày, khi mọi thứ over lên quá rồi, thì mình có thể gạt nó sang một bên và đến với những việc làm mình thoải mái. Đôi khi chỉ là việc ở một mình thôi, nghe nhạc nhạc đọc sách, hoặc mình đi ăn. Em đi ăn rất là nhiều. Thời gian đó khi em buồn em toàn tự đi ăn một mình, ăn rất nhiều. Và cảm thấy sau khi ăn một bữa no nê thì thấy mọi thứ trở lên nhẹ nhàng. Một phần cũng do bản thân em là một người đơn giản, đơn giản hoá mọi chuyện. 
My: Chị cũng vậy
Dương: Em thường đơn giản hoá mọi chuyện, vì khi mình gặp quá nhiều vấn đề trong cuộc sống thì mình chẳng buồn làm phức tạp hoá mọi thứ lên làm gì nữa. Mình có xu hướng nghĩ đơn giản hơn một chút, còn với vấn đề quá lớn thì không nên giải quyết một mình. Trong cuộc sống mình nên có 1 2 người bạn thân để có thể giãi bày những gì mình muốn. Lúc nào cũng phải nhờ rằng gia đình là điểm tựa. Còn bản thân mình luôn phải có những thú vui nhất định, những người buồn thì đi ăn đi uống, xem phim đi uống rượu hoặc có những người buồn họ chỉ muốn ở một mình hoặc đi du lịch. Em lúc nào cũng muốn đi du lịch. Một năm đi một vài chuyến cho mình đến một môi trường mới, vài ngày thôi cũng được để bản thân mình được thở. Đơn giản là thở thôi. Mình phải quan niệm là những vấn đề trong cuộc sống, càng lớn càng không ai có thể giải quyết được cho mình. Cho dù hôm nay mình cảm thấy đây là một bài toán khó thì mai mình vẫn phải giải. Không có ai có thể giải hộ mình. Mình luôn phải làm mới bản thân mình, cho nó một lối thoát nhưng luôn phải quay lại để giải quyết vấn đề theo một cách đơn giản, không nên phức tạp hoá.
My: lùi một bước đúng không? có những cái em vừa nói có một số cách mà giống cách xử lý của chị. Nhưng nhiều khi gọi tên khác thôi. Không cho những cảm xúc tiêu cực ấy quá nhiều sự chú ý của mình. Tức là mình không chú ý đến sự tồn tại của nó nữa, để không cho thêm dầu vào lửa. Lùi 1 bước, tránh đi khoảng 2 3 ngày để giống như con gấu đi ngủ đông ấy - lúc ngủ đông gấu sẽ có thời gian suy nghĩ lại và khi bước ra ngoài thế giới thì có sẵn sàng hơn một chút. 
Dương: Sau nhiều biến cố em nhận ra rằng những quyết định ngay lúc đó, quyết định trong vội vàng hay nóng giật thì thường là những quyết định sai. Rất ít khi đúng. 
My: Biết như vậy là tốt rồi. Mọi người nói với chị rằng “Ơ mình làm như này là sai" nhưng chỉ cần biết như vậy là tốt rồi. Chỉ cần mọi thứ bắt đầu lại từ lúc “Mình biết”, vì nếu không nhận ra thì mãi mãi không bao giờ dừng lại được. Chị rất tò mò về mối quan hệ của em và gia đình nhà chồng sau 3 năm rồi thì như thế nào? Cả với em gái chồng nữa.
Dương: Mối quan hệ của em và nhà anh Minh hiện tại là rất tuyệt vời. Trong vòng 3 năm nay em không ở cùng với ông bà nữa, em đã chuyển ra ngoài. Cũng như để tiện cho việc ông bà Ngoại có thể giúp đỡ chăm sóc bé Vừng. Nhưng em vẫn qua lại với nhà chồng, đưa cháu về chơi. Bố mẹ và các con vẫn có những buổi gặp gỡ với nhau, vẫn tụ họp vào những dịp quan trọng. Nhất là với em gái của anh Minh - bạn ấy tên Linh, em với Linh đã đồng hành với nhau 3 năm qua, việc nhớ anh Minh hay những khó khăn trong gia đình hay lúc 2 chị em nhớ Minh mà không biết làm thế nào thì thường gọi điện cho nhau và chia sẻ với nhau. Nên em cảm thấy cuộc sống hiện tại của em khá may mắn và nhiều tình yêu. Em cảm thấy mình chưa mất đi cái gì cả. Chưa mất hay thiếu hụt đi bất kì tình cảm nào từ phía gia đình từ khi anh Minh mất.
My: Chị thấy mối quan hệ của em với Linh làm chị không thể kìm được cảm xúc. Cảm giác 2 người phụ nữ bằng tuổi, một người thì mất anh trai còn một người thì mất chồng - Nó là một trụ cột rất lớn. Họ tìm đến nhau và nương tựa vào nhau trong lúc khó khăn như thế. Chị thấy khá hiếm cho một mối quan hệ giữa nàng dâu và gia đình nhà chồng.
Duong: Thế em mới nói em là may mắn. Thực ra bản thân em không phải tuýp con gái quá khéo léo hay giỏi thể hiện tình cảm. Nhưng điều may mắn nhất ở đây, gia đình em, bố mẹ chồng tất cả mọi người đều hiểu gốc rễ con người em, không bao giờ trách móc hay đặt em vào một áp lực nào cả. Vậy nên em mới nói em luôn luôn có rất nhiều - đó là gia đình. Có 2 bố, 2 mẹ và 2 đứa em gái luôn ở bên cạnh và dù nhiều lúc con người mình ra ngoài xã hội khác với con người mình khi ở nhà. Khi ở nhà thì mình là người thật, việc thật, có thể thoải mái làm những điều ngớ ngẩn, đôi khi làm những việc hơi ích kỷ một chút. Nhưng đó là những người luôn tha thứ, xoa dịu mình, mình không phải gồng mình lên. Đối với gia đình của anh Minh em cảm thấy rất biết ơn, ông bà bố mẹ đều đối xử với em như là con gái trong nhà, rất cố gắng bù đắp cho mình. Còn với Linh thì giống như em có thêm một người em gái thân thiết ruột thịt.
My: Chị thấy rất mừng cho em. Tầng lớp khán giả mà chị đang hướng tới thì là các bạn trẻ. Nhiều khi lên mạng đọc các statute của các bạn ấy là máu điên của chị lại nổi lên. Nhiều khi các bạn trẻ, những bạn gái rất đáng yêu xinh xắn mà lại đau khổ vật vã bởi những mối tình không xứng đáng. Vẫn bảo là “ôi chị ơi em đã cố gắng lắm rồi mà không vượt qua được!” “Anh này như thế này thì em có nên quay lại với anh ấy không?” Mà rõ ràng những người họ mô tả là những người con trai không có tư cách. Mà cứ vật vã mãi. Là một người phụ nữ đã trải qua nhiều chuyện, thì em có lời khuyên nào cho các bạn trẻ bây giờ không?
Dương: chị nói vậy thì em cũng xin nhắc lại, thời điểm 5 năm trước em cũng đã từng là một cô gái như thế. Sau khi kết thúc mối tình đó thì cảm tưởng như mọi thứ sụp đổ. Em đã luôn tìm mọi cách để bao biện cho người con trai đó và luôn cảm thấy rằng thiếu tình yêu đó thì mình không thể sống, không thể thở nổi. Cảm thấy mình thật  may mắn - thời điểm đó lúc nào em cũng cảm thấy như thế. Nhưng khi bản thân mình đã va vấp, trưởng thành hơn một chút thì tự nhiên thực ra chuyện tình yêu trong cuộc sống không phải là tất cả. Tất nhiên là nếu có tình yêu thì cuộc sống trở nên rất đẹp, nó thêm gia vị cho cuộc sống của mình. Nhưng trong cuộc sống nếu bạn chia đến 80% năng lượng  mình cho tình yêu thì không thể tập trung cho những thứ khác được. Nó gần như việc ăn, việc uống của mình - tình yêu sẽ trở thành oxy chứ không chỉ còn là gia vị nữa. Và em nghĩ là những vấn đề mà các bạn ấy đang gặp phải bây giờ hầu như là do các bạn ấy để cho chuyện yêu đương chiếm quá nhiều cuộc sống của bạn ấy, trong mối quan tâm của các bạn ấy. Như các bạn ấy yêu quá nhiều, thì công việc, gia đình và những thú vui dành cho bản thân chỉ chiếm 20%, 20% đó phải chia cho 3 việc đó. Còn lại 80% chỉ dành cho tình yêu, và khi mất đi 1 mảng quá lớn như thế thì 20% còn lại rất khó bù đắp cho 80% đã mất. Nên đó là một phản xạ hết sức đơn thuần sau khi một mối quan hệ như vậy kết thúc. Để một người con gái nhận ra rằng một người đàn ông không tốt cho mình, nếu người con gái đó vẫn còn yêu thì việc đó rất khó. Em cũng có một vài người bạn gặp những vấn đề như thế trong chuyện tình cảm. Ban đầu mình nghe thì cũng cố nói cho bạn rằng “mày ơi nó không quan trọng đến thế đâu! Nó không tốt như mày nghĩ đâu” “Tại sao mày có tất cả mà cứ phải dành nhiều tình cảm cho một người đàn ông không xứng đáng như thế?” Nhưng về sau em mới nhận ra rằng, mỗi người đều có một luận điểm khác nhau để bảo vệ quan điểm của mình. Thực ra mình không trong hoàn cảnh đó thì không thể hiểu được cảm giác của người ta. Từ bên ngoài nhìn vào thì thấy nó thực sự nhảm nhí, tại sao cứ đâm đầu vào chuyện tình cảm mà biết trước rằng nó không tốt, phí năng lượng và thời gian những cảm xúc tiêu cực. Nhưng sau này em hay khuyên bạn em nên trải nghiệm nhiều hơn, yêu thêm một vài loại người nữa.
My: yêu thêm nhiều người nữa đúng không?
Dương: Như em dậy Vừng bây giờ chẳng hạn. Khi một đứa trẻ đi học sẽ gặp rất nhiều bạn bè, sẽ kiểu là bạn a đáng yêu nhưng bạn b hay giật đồ chơi, bạn c lại hay cấu bạn hay bạn Vừng day trêu bạn nữ chẳng hạn. Theo một cách đơn thuần mình có thể bảo con rằng “Vậy con không nên chơi với bạn b bạn c nữa vì các bạn sẽ làm con khó chịu hoặc các bạn ấy sẽ bắt nạt con. Con không nên chơi với các bạn ấy, tránh xa các bạn ấy ra" - tức là ngăn cản con khi bất kỳ ai có biểu hiện tiêu cực. Nhưng theo quan điểm của em là để con tiếp xúc với càng nhiều người càng tốt…
My: để con có thể tự rút ra đúng không?
Dương: Đúng ạ! Và khi một người con gái đã cảm thấy over về chuyện tình cảm, cảm thấy không có lối thoát khi thiếu một người đàn ông như thế thì em hay có cách là cứ để cho đau đi rồi sẽ biết.
My: Chị lớn lên nhiều vì những nỗi đau như thế. 
Dương: Chị thấy công nhận không? rõ ràng là cái cách - cả kể trong sách vở hay bản thân mình khi đưa ra những lời khuyên cũng chỉ là những lời khuyên thôi. Còn hành động thì do chính bạn ấy, xuất phát từ nội tâm bạn ấy. Bản thân bạn ấy có muốn hành động, thay đổi hay không, có đủ tỉnh táo và phân chia phần trăm năng lượng của bạn cho những giá trị cốt lõi của cuộc sống hay không? hay là dành 80% 90% cho tình yêu và quên mất rằng mình còn cuộc sống, còn bản thân, còn sự nghiệp. Còn khi bạn ấy vẫn nhất nhất cần tình yêu đó để thở, để sống thì có lẽ là do bạn chưa trải nghiệm nhiều. Mình nghĩ bạn cần trải nghiệm nhiều hơn để trưởng thành. 
My: phải yêu nhiều người đểu hơn nữa để đến khi gặp một người tốt mình sẽ nhận ra là anh ấy tốt hơn tất cả những người đàn ông đểu mình đã từng yêu :)
Dương: Mình nói vui là như vậy thôi, nhưng làm gì có ai muốn đưa ra lời khuyên là mày cần tổn thương nhiều hơn, đau nhiều đi để tự biết bảo vệ bản thân - chẳng ai muốn đưa ra một lời khuyên một cách hardcore như thế cả. Nhưng mà qua những gì em đã trải qua, khi chưa nhận ra rõ giá trị của bạn thân, và việc tự hành hạ bản thân mình là một điều rất vô ích, phí phạm thời gian thì chắc chắn người ta chưa thoát khỏi ra khỏi tình yêu khi tình cảm quá over. 
My: Chị đồng ý! Có một câu hỏi cuối để ghép lại chương trình. Năm 2020 nó đến như một lời cảnh tỉnh với tất cả mọi người là bất kì cái gì cũng có thể mất đi. Nhiều khi buổi sáng thức dậy nhìn thấy chồng và con chó đang ôm nhau ngủ tiếp, mình dừng lại một vài phút để ngắm 2 thằng chia nhau 1 cái gối, thằng chó ngáy to hơn thằng bố. Những khoảnh khắc như thế thôi đối với chị rất quý giá. Hay những lần hôn chào tạm biệt - đối với chị đó là cạnh chị sống như vậy. Có lẽ vì mình đã nhìn thấy nhiều người ra đi trước mình. Vậy nên có lẽ đó là lần cuối cùng mình được hôn anh ấy, và mình hôn con chó của mình cũng như thế. Đó cũng là lý do vì sao chị gọi điện cho mẹ chị hàng ngày. Có thể nếu hôm nay mình không gọi điện hôm nay thì nhỡ đâu mai mẹ mình không còn nữa. Mình có thể sống gấp gáp, nhưng chi quyết định trước đó sẽ sống chậm lại một chút nữa và đẩy mình xa hơn một chút, để mình có thể quan tâm đến người thân một chút. Vậy qua những biến cố em trải qua em có thấy nó là một bài học mà trong 3 năm qua em cảm nhận được không?
Dương: Đúng, chính xác chị ạ. Tức là ngày xưa mình đọc sách, đọc trên mạng - mình chỉ đọc để biết thôi chứ không hiểu được nhiều. Nhưng đến bây giờ mình đã trải qua rồi thì những từ đó mình mới hiểu ý nghĩa nó sâu sắc như thế nào. Năm nay em nghĩ cũng do ảnh hưởng của COVID mà cách sống của mọi người cũng thay đổi, và đúng là có rất nhiều sự mất mát, nhiều biến cố. Em thấy mọi người yêu thương và sát lại gần nhau hơn. Cái chị nói hàng ngày chị gọi điện về cho mẹ vì chị sợ nếu một ngày chị quay lưng đi là người đó sẽ không còn nữa. Thì nó cũng giống như việc em luôn tâm niệm một điều là: Có hội ngộ thì sẽ có chia ly. Nó là sự ra đi có sự sắp xếp, người ta sẽ phải ra đi khi người ta hoàn thành việc cần làm, như trong đạo Phật có nói là đời chị là cõi tạm thôi. Vậy nên mình hãy luôn tâm niệm là sống thật tốt mỗi ngày,  nhiệt huyết hơn vì sống chỉ có một lần thôi. Yêu thương mỗi ngày, những gì mất đi rồi thì sẽ rất khó để lấy lại. Em hoàn toàn ủng hộ suy nghĩ đó. Từ rất lâu rồi em có suy nghĩ là yêu thương và tha thứ là 2 điều mình luôn phải làm cho những người quan trọng trong cuộc đời mình, và tha thứ cho cả bản thân mình nữa. Vì nhiều khi mình cũng làm sai ấy và mình cũng phải đối diện và tha thứ cho bản thân. Năm 2020 qua đi để lại rất nhiều bài học, cuộc sống này rất cần yêu thương, tha thứ nhiều hơn cho nhau. 
My: Rất cảm ơn em đã ngồi lại và chia sẻ với nhau những trải nghiệm sống và những nỗi lòng của hai chị em mình. Đôi khi chị ở xa nhưng cứ ngồi nhìn nhau như vậy thôi. Nhưng có cơ hội để ngồi lại và chia sẻ với nhau như thế này thì thật là quý báu. Cảm ơn Dương rất nhiều!
Dương: Cảm ơn chị My rất nhiều vì sau từng ấy năm mình lại có cơ hội ngồi lại với nhau, cùng trao đổi những vấn đề sâu sắc và rõ ràng như thế này. Em rất cảm ơn chị đã cho em cơ hội kết nối với mọi người và được tâm sự với chị một cách sâu sắc thế này. 
My: Em là nguồn động lực rất lớn, có thể là mình không biết nhưng chị và em là nguồn động lực cho rất nhiều người khác nên là có lẽ hai cô gái cùng cung sư tử, cùng yêu hoa hướng dương có gì đó mang lại mình gần nhau hơn. Bó hoa cưới chị cầm là hoa hướng dương em ạ. 
Dương: Những người cung Sư tử nhìn tiếp xúc cái là biết ngay 
My: Đốt luôn, gặp nhau phát đốt luôn 
Dương: Đúng rồi, đốt cháy tất cả
My: Cảm ơn em nhé! chúc em một năm mới công việc thuận lợi, bé Vừng luôn khỏe mạnh và mình có tâm an vui.
Dương: Em cũng chúc anh chị một năm mới thật nhiều niềm vui! và mong sẽ sớm gặp lại anh chị ở Việt Nam. Bye bye chị!